Càng Lớn, Càng Ít Chia Sẻ... Không Phải Vì Không Muốn Nói, Mà Vì Không Biết Bắt Đầu Từ Đâu.
☎ Liên Hệ Gọi Ngay: 0968 970 650
Website : Goghepthanh.com
Chúng Tôi Rất Hân Hạnh Được Phục Vụ Quý Khách!
Có những nỗi buồn, không lớn đến mức khiến ta bật khóc, nhưng đủ để khiến lòng mình trống rỗng. Có những câu chuyện, không ai hỏi – nên cũng thôi không kể. Rồi cứ thế, ta học cách im lặng. Không phải vì mạnh mẽ hơn, mà vì... đã quen giữ mọi thứ lại cho riêng mình.
Lúc còn nhỏ, ta thường bộc bạch mọi điều. Có chuyện vui sẽ khoe ngay, chuyện buồn sẽ khóc òa lên. Có người lắng nghe, có vòng tay ôm lấy. Nhưng càng lớn, mọi thứ trở nên... im hơn. Không phải là không có điều để nói, chỉ là không biết bắt đầu từ chỗ nào, và với ai.
Có khi bạn ngồi rất lâu trước khung chat sáng đèn, viết một tin nhắn dài – rồi lại xóa. Có khi bạn đang định tâm sự với ai đó, nhưng chỉ kịp cười và nói: “Không có gì đâu, ổn mà.” Có khi, chính bạn cũng tự hỏi mình: “Rốt cuộc, điều mình muốn nói là gì?” Và rồi, lặng lẽ tắt điện thoại, không nói gì cả.
Càng lớn, người ta càng hay che giấu nỗi lòng bằng những câu bâng quơ. Càng trưởng thành, càng giỏi mỉm cười, nhưng chẳng mấy ai còn giỏi mở lòng.
🔹 Chúng ta đã dần quen với việc... không cần ai hiểu
Không phải vì không muốn chia sẻ. Mà là vì đã từng nói ra – nhưng không được lắng nghe. Đã từng mở lòng – nhưng bị xem là yếu đuối. Đã từng cần một cái ôm – nhưng chỉ nhận lại khoảng trống. Dần dần, ta chọn cách im lặng. Và tệ nhất là... ta tự thuyết phục mình rằng: “Thôi, nói ra cũng chẳng giải quyết được gì.”
Có lẽ trưởng thành không phải là khi ta biết nhiều hơn, mà là khi ta bớt mong đợi hơn. Ít mong được hiểu. Ít mong được chia sẻ. Và học cách tự xoa dịu lấy chính mình.
🔹 Nhưng bạn biết không? Im lặng quá lâu, trái tim cũng mỏi
Chúng ta vẫn cần một người để nói chuyện – dù chỉ để nói rằng “Hôm nay mình buồn chút thôi.” Chúng ta vẫn cần một bàn tay chìa ra đúng lúc – dù không giúp được gì, nhưng đủ để mình thấy mình không lạc lõng.
Đừng quên rằng: chia sẻ không phải là yếu đuối. Mà là can đảm. Là dám đối diện với cảm xúc thật của mình. Là tin rằng, vẫn có ai đó sẵn sàng lắng nghe – nếu ta mở lời.
🔹 Viết ra, nói ra, hay chỉ cần lặng lẽ thở dài – cũng là một cách bắt đầu
Nếu hôm nay bạn cảm thấy lòng mình đầy ắp những điều muốn kể – nhưng chẳng biết bắt đầu từ đâu… thì hãy bắt đầu từ điều nhỏ nhất. Một ly trà bạn uống. Một cơn mưa bạn thấy. Một câu nhạc khiến tim rung nhẹ. Rồi từ đó, mọi cảm xúc sẽ tìm đường để chảy ra, như dòng nước vỡ bờ sau một cơn mưa dài.
Bởi vì, ai rồi cũng sẽ có lúc cần một người bên cạnh, không để đưa lời khuyên, mà chỉ để ngồi yên, và lắng nghe... những điều ta chẳng thể nói thành lời.
Nếu bạn đang giữ trong lòng điều gì đó, hãy tin rằng: bạn không cô đơn. Rồi một ngày, bạn sẽ gặp được ai đó – người hiểu bạn không phải vì bạn nói quá nhiều, mà vì họ biết nhìn sâu vào những điều bạn không thể nói ra.

Nhìn Thôi Đã Thấy Thèm...
Vitamin Trái Cây, Thanh Lọc Cơ Thể Giải Nhiệt Tâm Trí.
👉
Khám phá ngay