Thanh Xuân Còn Vấn Vương – Khi Trái Tim Biết Tuyển Dụng Những Điều Trong Trẻo Nhất
🔥 Hot Topics :
Trong bộ hồ sơ ký ức mỗi người, thanh xuân là một bản mô tả công việc (JD – Job Description) chưa từng được định nghĩa rõ ràng. Ta không biết cần chuẩn bị kỹ năng gì, không hiểu sẽ được đào tạo ra sao, càng chẳng thể đo lường KPI bằng số giờ cười trong veo hay những cái chạm tay ngượng ngùng trên hành lang lớp học.
Tuổi học trò là khoảng thời gian trái tim hoạt động không theo quy trình chuẩn. Nó chẳng cần được phê duyệt ngân sách cảm xúc, cũng không quan tâm đến văn hóa doanh nghiệp của “sự lý trí.” Trái tim thời ấy chỉ biết mở ra một bản hợp đồng không điều kiện – nơi chữ ký duy nhất là ánh mắt đầu tiên chạm nhau dưới tán phượng đỏ cháy ngang sân trường.
@bloghrm87 #duet cùng @0968 970 650 Thớt Gỗ & Buddha. #Duet 🩷 Thanh Xuân Còn Vấn Vương – Khi Trái Tim Biết Tuyển Dụng Những Điều Trong Trẻo Nhất... #tanvan #hrm #tuyendung #thanhxuan #tinhyeu #tuoihoctro ♬ 原声 - We
Trong vai trò một người đã từng nhiều năm yêu nghề nhân sự, tôi luôn bị ám ảnh bởi cụm từ “tiềm năng phát triển.” Nhưng nếu hỏi “tiềm năng phát triển” của một mối tình học trò là gì – thì tôi xin trả lời bằng sự im lặng. Bởi tình yêu ấy không phát triển để trưởng thành, mà nó để lại vết hằn để ta học được cách... nâng niu.
Thứ tình cảm mang tên "mối quan hệ chưa từng kịp đặt tên" ấy, lạ lắm. Nó không phải là tuyển dụng chính thức, cũng chẳng qua một vòng phỏng vấn nào. Chỉ đơn giản là một bản kết nối nhân sự tự nhiên, không cần CV, không đòi hỏi background, chỉ cần một ánh nhìn – và bạn được đưa vào danh sách ứng viên duy nhất trong trái tim người kia.
Có lẽ vì thế, tình yêu tuổi học trò luôn khiến người ta nhớ mãi. Không phải vì nó sâu đậm, mà bởi vì nó ngắn ngủi. Không phải vì nó trọn vẹn, mà bởi nó không hoàn thành quy trình onboarding nào cả. Nó là ứng viên tiềm năng nhất – nhưng chưa bao giờ kịp ký kết hợp đồng chính thức.
Tôi từng gặp nhiều người trong quá trình tư vấn nhân sự. Họ có hồ sơ lý lịch đẹp, kỹ năng mềm tốt, chỉ số EQ cao. Nhưng khi tôi hỏi: "Điều gì khiến bạn thay đổi góc nhìn sống và làm việc?" – nhiều trong số họ đã kể cho tôi nghe về… một người bạn cùng lớp, một ánh mắt trong buổi sinh hoạt cuối tuần, một tin nhắn viết dở dang rồi xóa trong lặng lẽ.
Thì ra, những bản báo cáo cảm xúc mạnh mẽ nhất trong đời lại không nằm ở văn phòng, mà nằm trên bàn học năm ấy, nơi góc lớp in dấu bàn tay viết vội dòng chữ "Tớ thích cậu."
Nếu có một từ để định danh tình yêu học trò trong ngôn ngữ HRM, thì có lẽ đó là “tuyển dụng nội tâm.” Chúng ta học cách lựa chọn những cảm xúc đầu tiên, chưa định hình, chưa phân tích, chưa KPI hóa. Nhưng chính những lựa chọn mơ hồ đó lại hình thành nhân cách tình cảm của mỗi người. Bởi vì sau tất cả, điều còn sót lại không phải là người ấy – mà là cách mình đã từng yêu họ.
Không ít người – sau hàng chục năm làm việc – vẫn quay về tìm lại người bạn năm xưa. Không phải để quay lại, mà là để cảm ơn. Cảm ơn vì đã từng xuất hiện như một trainer đầu đời, giúp ta học cách ghen, cách giận, cách ngốc nghếch… và cuối cùng là cách buông tay.
Tuổi học trò cũng là nơi đầu tiên ta học về "nghỉ việc cảm xúc." Khi người bạn ấy chuyển lớp, đổi trường, hoặc đơn giản là... chẳng bao giờ thích mình. Không có thư từ từ phòng HR gửi về, chỉ có vài dòng nhật ký gấp lại trong ngăn bàn. Vậy mà ta học được cách chấp nhận. Một bài học khó, nhưng chẳng trường lớp nào dạy.
Cũng vì thế, tuổi học trò để lại cho chúng ta nhiều hơn cả ký ức – đó là hệ thống kỹ năng mềm tinh tế nhất. Kỹ năng im lặng khi tim đau, kỹ năng cười dù thấy người kia bên người khác, kỹ năng chúc phúc mà lòng thì muốn giữ. Đó là những soft skill không được ghi trong bảng lương, nhưng lại được trích dẫn mãi trong các buổi độc thoại nội tâm về sau.
Là một HR, tôi tin rằng: Mỗi con người trưởng thành đều mang trong mình một phần dữ liệu chưa xoá – đó là "mối tình tuổi học trò." Dữ liệu ấy không giúp bạn thăng tiến, nhưng giúp bạn nhân bản hơn. Nó khiến bạn không nhìn đồng nghiệp như con số hiệu suất, mà như những người từng tổn thương, từng mong chờ và từng học cách lớn lên từ những vụn vỡ.
Tình yêu học trò dạy ta cách nhìn người – không phải qua chức danh – mà qua ánh nhìn. Không phải hỏi người ấy có thể đem lại lợi ích gì, mà là tự hỏi mình có đủ tốt để được người ấy để tâm?
Có lẽ… chính vì tình yêu ấy không vụ lợi, không KPI, không incentive, không performance review nên nó mới tồn tại dai dẳng đến vậy trong lòng mỗi người. Nó không giống các mối quan hệ nơi công sở – nơi ta phải tính toán thiệt hơn, phải đo lường hiệu quả đầu tư cảm xúc. Nó thuần khiết như một bản CV chưa từng được trình bày – chỉ được cảm nhận.
Và nếu bạn hỏi tôi: "Trong những năm làm nghề HRM, điều gì là nhân tố ảnh hưởng nhất đến sự nghiệp một người?" – tôi không ngần ngại nói rằng: Đó là cách họ từng yêu.
Ai đã từng yêu bằng sự trong sáng, sẽ làm việc bằng sự chân thành. Ai từng thất bại trong mối tình đầu, sẽ học được cách đồng cảm với nhân sự thất bại trong vòng đánh giá. Ai từng nhớ một người mà không thể gọi tên, sẽ biết cách giữ sự kiên nhẫn với những điều chưa hoàn thiện.
Thanh xuân không phải để đạt chỉ tiêu.
Nó để chúng ta học cách trở thành phiên bản tốt nhất trong một mối quan hệ không điều kiện. Và tình yêu tuổi học trò – chính là khóa đào tạo mềm đầu tiên – khiến trái tim ta trở thành “phòng nhân sự” hoàn hảo nhất: biết cảm, biết thương, biết tiếc, và biết… buông.
Kỹ năng giữ lại một ký ức đẹp, thay vì cố gắng níu kéo một người đã đi – đó là một kỹ năng mềm quý giá chưa từng có tên trong giáo trình.
Lời kết:
Có những điều không cần được thăng chức. Chỉ cần được giữ lại trong tim.
Tình yêu tuổi học trò – có thể không giúp bạn tăng thu nhập, không làm dày CV, nhưng nó khiến trái tim bạn trở thành một bản sơ yếu lý lịch... đủ đầy cảm xúc nhất.
Nếu một ngày nào đó bạn ngồi phỏng vấn chính mình – hãy hỏi:
“Bạn đã từng yêu thật lòng chưa?”
Bởi câu trả lời ấy – chính là yếu tố cốt lõi – để biết rằng: Bạn có đang sống... như một con người đúng nghĩa?