Tình Đầu vết cưa đầu tiên và những lần chạm nhẹ trái tim...
🔥 Hot Topics :
Nếu ai đó hỏi tôi: "Thời khắc nào trong đời là tinh khôi và đáng nhớ nhất?" – tôi sẽ không ngần ngại mà đáp rằng: là mối tình tuổi học trò – ngây ngô, trong sáng như lớp sơn đầu tiên phủ lên bề mặt gỗ thô chưa từng bị chạm khắc bởi dâu bể đời người.
Tôi là một người thợ mộc – đã hơn hai mươi năm sống cùng những đường vân uốn lượn của gỗ, với từng lát cưa, từng thớ bào, từng hạt bụi li ti phủ đầy áo. Nhưng mỗi khi ngồi lặng lẽ bên khúc gỗ sồi già, đặt bàn tay chai sần lên từng vân gỗ sần sùi, tôi lại như thấy mình trở về một thời mà lòng chưa một lần nhuốm bụi trần – thời học trò.
@bloggiabao #duet cùng @crystal ✅ 💜 Tình Đầu vết cưa đầu tiên và những lần chạm nhẹ trái tim... #tanvan #thomoc #tinhdau #tinhyeu #tuoihoctro ♬ 原声 - We
Gỗ mới – Tình đầu
Gỗ khi mới xẻ, mùi hương của nó thật dịu dàng. Có loại thơm nồng như teak, có loại nhẹ nhàng như thông, có loại âm ấm như xoan, ngọt dịu như sồi. Cũng giống như tình đầu, khi nó vừa chớm nở, mọi thứ đều mộc mạc, giản đơn nhưng chứa đựng biết bao tầng cảm xúc chưa thể gọi thành tên.
Ngày ấy, tôi thường đạp chiếc xe mini cũ kỹ chở bao lô cồng kềnh, bên trong là những bản vẽ kỹ thuật, vài mẫu phôi gỗ. Bên cạnh tôi, cô bạn cùng lớp – tóc ngang vai, hay cười nghiêng đầu – thường ngồi gọt từng mảnh gỗ nhỏ bằng con dao trổ cũ kỹ, tỉ mỉ và dịu dàng như đang khắc tên ai đó trong tim.
Vết cưa đầu tiên và những lần chạm nhẹ trái tim
Tình cảm tuổi học trò luôn khẽ khàng như mũi cưa đầu tiên lướt qua mặt gỗ – còn ngập ngừng, còn run rẩy. Chúng tôi chẳng bao giờ nói lời yêu, chỉ nhìn nhau qua những cành phượng hồng, qua những lần cùng nhau làm bài nhóm, qua cả những khi mưa rơi, bạn gái ấy dúi vội vào tay tôi một cái khăn giấy còn hơi ấm bàn tay em.
Từng thanh gỗ tạp nhỏ được cắt gọt bằng lưỡi cưa tay, ráp nối bằng keo dán mộc – tuy thô sơ nhưng lại vững chãi, chẳng khác gì niềm tin tuổi trẻ.
Khoan – đục – bào – mài: Nhịp điệu của trái tim
Nếu nghề mộc có một bản giao hưởng, thì nó được tạo thành từ tiếng khoan, tiếng đục, tiếng bào kéo dài khẽ khàng và cả tiếng mài miết đến khi gỗ láng mịn. Và tuổi trẻ, tình yêu học trò cũng vậy – cũng có cung có bậc, có thăng trầm, có những lúc thô ráp vụng về và cả những khoảnh khắc mềm mại như mặt gỗ đã được đánh giấy nhám thật kỹ.
Vì chẳng ai dạy ta cách yêu ở tuổi học trò, chỉ biết rằng tim đập nhanh hơn mỗi khi nghe giọng nói người ấy vang lên giữa hành lang lớp học.
Vết nứt đầu đời – Vết nứt trong gỗ
Gỗ dù quý đến mấy, nếu không được hong khô đúng cách cũng sẽ nứt toác. Tình yêu tuổi học trò cũng vậy – nó đẹp, nhưng non nớt. Một ngày, cô bạn ấy nghỉ học. Rồi tôi nghe tin bạn đi du học xa. Tôi ngồi nhìn khúc gỗ đang bào dang dở, chẳng hiểu vì sao đôi mắt lại cay, như bụi gỗ bay vào tim.
Dù thời gian có thể mài mòn, nhưng vết khắc đó vẫn còn đó – như minh chứng cho một thời từng có nhau.
Tình yêu học trò – Thớ gỗ quý không cần chạm khắc
Nó không cần danh phận, không cần “anh yêu em” hay “mình là gì của nhau”, nhưng luôn hiện diện rõ ràng trong ký ức – như màu gỗ trầm mặc theo năm tháng.
Chỉ cần giữ nguyên bản thể nguyên sơ – đã đủ đẹp rồi.
Triết lý nghề mộc và bài học từ tình đầu
Người thợ mộc chân chính không chỉ biết dùng cưa – đục – bào, mà còn biết lắng nghe tiếng gỗ. Cũng như vậy, tình yêu tuổi học trò dạy ta học cách lắng nghe – không phải bằng tai, mà bằng tim.
Dù sau này ta có đi bao xa, yêu bao người, trải qua bao mùa mưa nắng, thì cảm giác xao xuyến ngày đầu tiên khi nhìn thấy người ấy vẫn sẽ như thớ gỗ đầu tiên ta chạm vào – đẹp đến nao lòng.
Ký ức – Phôi gỗ không bao giờ mục
Trong xưởng gỗ nhỏ của tôi hôm nay, vẫn còn cất một hộp gỗ lim nho nhỏ – bên trong là một bức thư chưa từng gửi, vài cánh phượng khô và chiếc bút chì gỗ đã gãy. Tôi không giữ nó vì tiếc nuối, mà để mỗi lần chạm tay vào, tôi nhớ rằng mình từng là một chàng trai trẻ biết yêu – bằng cả trái tim thô mộc chưa một vết xước.
Lời kết: Khảm tình đầu vào tâm hồn người thợ
Nếu đời người là một tác phẩm điêu khắc lớn, thì tình đầu là chi tiết khảm đầu tiên, dù nhỏ, nhưng mang linh hồn của toàn bộ bức tranh.
Vì vậy, bạn à, nếu một ngày nào đó đi ngang qua xưởng gỗ của tôi, thấy tôi ngồi một mình bên tấm thớt gỗ cũ kỹ, cười mỉm như một gã ngốc, xin đừng ngạc nhiên. Có thể lúc ấy tôi đang nhớ lại – một ánh mắt học trò – một thớ tình đầu – một đường vân mãi không phai.